Tin tức

20 NĂM NGÀY MAN UTD – REAL MADRID TÔN VINH VẺ ĐẸP BÓNG ĐÁ

25-04-2023

20 NĂM NGÀY MAN UTD – REAL MADRID TÔN VINH VẺ ĐẸP BÓNG ĐÁ

1. Buổi tối ngày 23/4/2003, những vì sao chưa bao giờ rực rỡ đến vậy trên bầu trời Old Trafford. MU và Real Madrid đã tạo nên một trong những trận cầu đáng nhớ nhất trong lịch sử Champions League.

Đấy là trận đấu mà giờ nhìn lại, chuyện ai thắng ai thua chẳng còn quan trọng. Người ta sẽ nhớ về cú hat-trick đưa “Rô béo” về phiên bản gốc, về những tràng pháo tay của CĐV MU dành cho anh, về cú xỏ háng Luis Figo của John O’Shea, về cú sút phạt thành bàn chứng tỏ khát khao và sự chuyên nghiệp của David Beckham dù bị đày ải trên ghế dự bị, và về ánh mắt thẫn thờ của Fabien Barthez trong khung gỗ.

Nhưng trước hết hãy bắt đầu với sự gai góc của Sir Alex Ferguson.

Trước lễ bốc thăm tứ kết Champions League năm đó, HLV Vicente del Bosque của Real đã có một phát biểu gây tranh cãi, rằng UEFA “không muốn chúng tôi vào chung kết, thế cho nhanh”. Ông cũng hy vọng sẽ tránh được một đội đồng hương. Và khi đối thủ của Real là MU, Sir Alex mỉa mai rằng “hẳn là Real đã tự thò tay vào bốc”.

Và khi Roberto Carlos có hành vi tấn công trọng tài ở trận giao hữu quốc tế giữa Brazil và Bồ Đào Nha vào cuối tháng 3/2003, Sir Alex không ngần ngại thúc giục FIFA cấm thi đấu dài hạn hậu vệ trái của Real. “Việc chưa có hình phạt nào cả cho thấy Real Madrid máu mặt ra sao”, ông nói. Ngay lập tức, một tờ báo thể thao ở Madrid đã giật một dòng tít đáp trả trên trang nhất, gọi HLV MU là “một gã hooligan”.

Thế rồi khi Real lấn át hoàn toàn MU ở trận lượt đi tại Bernabeu với chiến thắng 3-1, Sir Alex cũng không hề nao núng. Ông gọi bàn thắng của Figo là một cú tạt quá chân chẳng may thành bàn, còn so sánh lối chơi phô diễn kỹ thuật của Real giống “bầy hải cẩu làm xiếc”. “Zidane múa nhìn nguy hiểm thế thôi chứ chẳng nguy hại gì”, ông chỉ đích danh.

Nhưng Ferguson cũng có vấn đề của riêng ông: vụ án “Chiếc giày bay” nổi tiếng với Beckham vào tháng 3/2003, sau trận MU thua 0-2 trước Arsenal tại vòng 5 FA Cup. Từ đầu năm 2003, mối quan hệ giữa Sir Alex và Beckham đã bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, khi ông nhận thấy cậu học trò ngoan ngoãn thư sinh ngày nào đang xao nhãng việc đá bóng và có nguy cơ “bị truyền thông và các bầu sô nuốt chửng”, kể từ khi về một nhà với ngôi sao ca nhạc Victoria Adams.

Hành động bột phát của Sir Alex là “giọt nước tràn ly” trong mối quan hệ giữa ông và Becks. Ông vội vã dập lửa khi truyền thông Tây Ban Nha làm đậm về vụ Beckham trước trận lượt đi, cho rằng đấy chỉ là “ăn theo kết quả bốc thăm, hết trận là nguội”.

Nhưng ông cũng hiểu rằng quá khó để giấu được khói. Một đề xuất được gửi lên ban lãnh đạo MU, họ sẽ bán Beckham nếu được giá vào mùa hè. Suất đá chính của ngôi sao mang áo số 7 cũng bị đe dọa, khi Ole Gunnar Solskjaer chơi tốt bên cánh phải ở các trận quan trọng gặp Newcastle và Arsenal tại Ngoại hạng Anh. Becks vẫn đá chính ở trận lượt đi trước Real, nhưng ở buổi tập cuối trước trận lượt về, anh được đích thân Sir Alex thông báo sẽ ngồi dự bị. Trong cuốn tự truyện “My Side” sau này, Becks miêu tả quyết định trên của Sir Alex giống “một cú đấm vào giữa ngực” anh.

Việc Beckham không ra sân từ đầu ở trận lượt về là một bất ngờ nho nhỏ mà Sir Alex dành tặng Del Bosque. Ông thầy người Scotland thậm chí còn “chém” về tình hình của đối thủ nhờ nguồn tin từ “một người rất thân cận với Real Madrid”, cho rằng Real kiểu gì cũng sẽ có thay đổi cho trận lượt về, hoặc sẽ dùng sơ đồ 3 hậu vệ, hoặc sẽ để Zidane, Figo hoặc Ronaldo ngồi ngoài.

Nhưng Del Bosque không phải tay vừa. Thay đổi của ông còn khiến nhiều người sửng sốt hơn. Ông trao cơ hội cho một cầu thủ vừa trở lại sau 2 tháng ngồi ngoài vì chấn thương: Steve McManaman. Đấy là những ngày tháng cuối cùng của McManaman ở Real, sau khi đã cùng CLB Tây Ban Nha giành 2 chức vô địch Champions League. Ở mùa thứ 4 tại Bernabeu, McManaman chật vật giành lại vị trí khi Real bổ sung thêm Figo, Zidane, Claudio Makelele và Flavio Conceicao. Chấn thương gân Achilles càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ với anh. Cho đến trước trận lượt về với MU, cựu sao Liverpool mới chỉ có 4 lần đá chính trên mọi đấu trường.

2. Ở trận lượt về, Nicky Butt là người được phân công khóa chặt Zidane. Nếu bạn còn chưa thấy đủ sự chênh lệch, thì John O’Shea phải tìm cách vô hiệu hóa Figo. Nhưng trong một khoảnh khắc choáng ngợp ở đầu trận, hai cầu thủ cứ như là đã hoán đổi bản thể cho nhau, chỉ trong một tích tắc.

O’Shea đỡ ngực nhận một đường mở bóng ra biên của Butt, khống chế một nhịp bằng chân trái, rồi rất nhanh dùng chân phải tỉa bóng gọn gàng qua hai chân đang dạng toang hoang của Figo, và cứ thế lướt đi như thể một cầu thủ chạy cánh thực thụ. Nếu tình huống đó diễn ra ở thời đại mạng xã hội ngày nay, có lẽ nó đã trở thành một meme nổi tiếng.

Nhưng sự hưng phấn đó của MU không duy trì được lâu. Phút 12, Real tạo ra một đợt phản công chớp nhoáng diễn ra trong 15 giây. Guti là người tung ra pha chọc khe quyết định để Ronaldo dùng tốc độ thoát xuống, dứt điểm một chạm vào góc gần tung lưới Barthez.

Rio Ferdinand là người đã theo kèm Ronaldo trong tình huống đó và anh đã không thể làm gì hơn. Chia sẻ trên BT Sport nhiều năm sau này về những bàn thua của MU ở trận đấu hôm đó, Rio thừa nhận anh có mắc lỗi, song cũng cho rằng đồng đội Barthez đã chơi một trận dưới sức.

“Bàn đầu tiên hở? Không xuất sắc đến vậy”, Rio nói và pha trò. “Ronaldo đã bứt tốc khét lẹt nhưng anh ấy biết không thể thoát khỏi tôi, và phải sút sớm. Phương án duy nhất của anh ấy là góc gần, Barthez chỉ cần bịt chỗ đó. Ủa Fabien? Fabien, trời ơi! Ai có số của Fabien không? Lấy được số chưa? Bảo anh ta bịt cái góc gần lại!”

Hy vọng của MU nhen nhóm trở lại ngay trước giờ nghỉ với pha lập công của Van Nistelrooy, rút ngắn tỉ số chung cuộc xuống 2-4. Nhưng ngay đầu hiệp 2, họ lại bị chọc thủng lưới với một pha dàn xếp đỉnh cao. Carlos phối hợp với Zidane như chỗ không người, trước khi chuyền ngang để Ronaldo đệm dễ dàng vào lưới trống.

Ferdinand và Butt là hai người nhận ra ý đồ di chuyển của Carlos, nhưng Ferdinand không cắt được pha chọc khe của Zidane. Trong khi đó, người đá cặp với anh là Mikael Silvestre lại đứng sát vòng cấm, không kèm Ronaldo. “Không ai kèm anh ấy cả, quá thông thoáng. Tôi đáng ra đã có thể ngăn được bàn thua này từ trứng nước. Là lỗi của tôi. Tôi nhận”, Rio nói.

Hai phút sau đó, MU một lần nữa đưa trận đấu về vạch xuất phát nhờ nỗ lực của Veron và sai lầm của Ivan Helguera, nhưng buổi tối hôm đó là của “Rô béo”. Tiền đạo Brazil hoàn tất một ngày thi đấu đỉnh cao bằng một pha nã đại bác từ khoảng cách 23m. Không ai tường tận về bàn thua này hơn Wes Brown, người theo kèm Ronaldo trong tình huống đó.

“Tôi là người đứng gần nhất. Khi thấy anh ấy cầm bóng chạy về phía mình, tôi nghĩ ‘không phải ổng định sút chứ?’, thế mà anh ấy sút thật”, Brown kể. “Tôi nhớ là mình chỉ kịp nhoài người ra, giơ chân lên để cản, cơ mà chỉ cho có. Barthez cũng chỉ bay người cho có”.

Còn Ferdinand thì lại được dịp chê bai cựu thủ môn ĐT Pháp: “Bàn thua thứ ba, chúng tôi chùng xuống. Tôi đáng ra phải áp sát quyết liệt hơn. Nhưng, hỡi ôi Fabien, anh đang làm cái gì vậy?”

Nhưng Ferdinand cũng thừa nhận anh gặp vấn đề với Raul ở lượt đi, và đến lượt về thì bị Ronaldo cho “ăn hành”. Đó là mùa giải đầu tiên của Ferdinand tại sân Old Trafford, sau khi trở thành hậu vệ đắt giá nhất thế giới thời điểm đó, chuyển đến từ Leeds United với giá 30 triệu bảng. Nhưng phải tới mùa thứ 5, anh mới có thể hoàn thiện bản thân nhờ đá cặp với Nemanja Vidic. “Đấy không phải là đẳng cấp mà tôi từng vươn tới được trong sự nghiệp”, Rio nói về mình ở trận đấu đó.

3. Đây có lẽ là cú hat-trick đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của “Người ngoài hành tinh” Ronaldo. Anh đã đi qua một chặng đường gập ghềnh để đến được đây. Chấn thương đầu gối đe dọa sự nghiệp vào tháng 11/1999 khiến “Rô béo” chỉ có 24 lần ra sân trong 3 mùa cuối tại Inter Milan.

Việc anh được triệu tập lên ĐT Brazil tham dự World Cup 2002 là một động thái mang nhiều tính tri ân. Nhưng Ronaldo đã thể hiện được nhiều hơn vậy, để rồi sau đó gia nhập Real cho dự án “Galacticos” đầu tiên. Anh chứng minh mình chưa hết thời bằng 30 bàn thắng trong mùa đầu tiên cho Real.

Khi Ronaldo hoàn thành nhiệm vụ và rời sân ở phút 67, nhường chỗ cho Santiago Solari, những tràng pháo tay vang lên trên khắp các khán đài Old Trafford, giống những gì CĐV Real đã làm với Ronaldinho ở một trận El Clasico nọ. “Fergie, mua anh ấy đi”, các CĐV MU đồng thanh.

“Đấy là lần đầu tiên tôi chứng kiến đám đông vỗ tay khi một cầu thủ đội bạn rời sân”, Brown chia sẻ. “Anh ấy đã trải qua những chấn thương như vậy, mà vẫn đến đây và ghi được một hat-trick ngon ơ. Tôi ở trên sân đang đối đầu anh ấy mà cũng muốn vỗ tay nữa”.

Ferdinand lại cảm thấy hổ thẹn vì điều này: “Đứng cùng sân đấu với một cầu thủ vĩ đại như vậy là vinh dự của tôi. Nhưng hãy nhìn cách anh ấy được cổ vũ kìa. Một tiền đạo đối thủ được cổ động viên đội mình khen ngợi. Chưa từng thấy. Tôi xấu hổ, thực sự”.

Làm nền cho cú hat-trick của Ronaldo, sự nghiệp của Barthez cũng rẽ ngoặt từ đây. Đó là lần cuối cùng anh xuất hiện trong màu áo “Quỷ đỏ”. Những trận còn lại ở Ngoại hạng Anh mùa đó, vị trí của Barthez được dành cho Roy Carroll.

Trước khi Ronaldo rời sân, anh đã có chính xác là 4 phút đối đầu với Beckham, người đã chứng kiến tất cả những nhọc nhằn của đồng đội từ đầu trận. Không lâu sau bàn thua thứ ba của đội nhà, Becks nhận được cái gật đầu từ trợ lý Mike Phelan, vào thay Veron. Có thể ví von đó là cuộc phỏng vấn của Becks với Real, và anh đã làm tốt.

Becks nhớ lại khoảnh khắc này trong cuốn tự truyện: “Tôi thèm được ra sân, chỉ là để tham gia vào bữa tiệc bóng đá tuyệt vời này. Bầu không khí hơi lạnh lùng, như kiểu những tiếng hô bị tắc nghẽn ở đâu đó. Cảm giác hơi khó ở. Nhưng sự thờ ơ của đám đông chỉ khiến tôi thêm quyết tâm để lại dấu ấn trong khoảng thời gian còn lại”. Sự căng thẳng với Sir Alex và cả chuyện tương lai của Becks giống như “con voi trong phòng” ở MU, không ai có thể gạt đi được.

Ba đường chuyền đầu tiên của Becks đều sai địa chỉ, nhưng dấu ấn mà anh để lại thật ngọt ngào. Đầu tiên là một cú sút phạt thành bàn ở phút 71, tình huống mà anh miêu tả “là quả đá phạt đẹp nhất trong sự nghiệp của tôi ở MU”. Becks khi đó giống như đầu tàu của đội, vực dậy tinh thần đang suy giảm nghiêm trọng của các đồng đội.

Nhưng đúng lúc đó anh nhớ lại một chiêu trò gây phân tâm của đối thủ: “Đám cầu thủ Real đột nhiên cứ bám lấy tôi để tán ngẫu, trong lúc trận đấu còn đang sôi sùng sục. Đầu tiên là Guti chạy đến cạnh tôi và hỏi sau trận đổi áo được không. Sau đó Carlos nhìn tôi cười toe toét: ‘Sắp sang bên này à?’. Trận đấu còn khoảng 10 phút thì đến lượt Zidane: ‘David? Đổi áo cái nhỉ?’”

Quyết tâm của Becks giúp anh ghi thêm một bàn nữa, với tình huống băng vào đệm bóng cận thành ở phút 84. MU rút ngắn tỉ số chung cuộc xuống còn 5-6, nhưng họ phải ghi thêm 2 bàn nữa vì luật bàn thắng sân khách đang ủng hộ Real. Những phút cuối chứng kiến Becks tạt bóng từ cánh phải và Solskjear đánh đầu chệch cột trong gang tấc. Phút 89, cơ hội ngược dòng của MU tan biến theo cú sút phạt đưa bóng đi vọt xà của ngôi sao mang áo số 7.

Trận đấu ở Old Trafford khép lại. Becks cầm trên tay những chiếc áo đấu của Guti và Zidane, kèm một lời hẹn gặp lại ở Bernabeu. MU thêm một lần thất vọng ở Champions League, mở đường cho những đổi thay ở mùa 2003/04. Chiếc áo số 7 của Becks sẽ trao lại cho một cậu bé 18 tuổi mà sau đó sẽ đưa MU lên những đỉnh cao mới.